Phát Biểu của Linh Mục Phan Văn Lợi
Nhân ngày Quốc Hận 30-04-2007
tổ chức tại thành phố Seattle, bang Washington, Hoa Kỳ
Kính thưa Quý Lãnh đạo Tinh thần.
Kính thưa Quý Thân hào Nhân sĩ, Quý Cơ quan Truyền thông,
Quý Ðoàn thể tôn giáo, Quý Tổ chức Cộng đồng,
cùng Quý đồng bào thân yêu đang hiện diện.
Chúng tôi là linh mục Phêrô Phan Văn Lợi, từ Huế, Việt Nam, xin mạn phép đại diện các nhà đấu tranh dân chủ đang ở trong nhà tù lớn cũng như nhà tù nhỏ tại Việt Nam, kính chào tất cả Quý vị và xin chân thành cảm ơn Ban tổ chức đã cho chúng tôi vinh hạnh chia sẻ những tâm tư tình cảm trong buổi tưởng niệm thiêng liêng, long trọng và cảm động này.
Trước hết, chúng tôi xin kính cẩn dâng nén hương lòng tưởng niệm các Dân, Quân, Cán, Chính VNCH đã hy sinh vì lý tưởng tự do trước và sau ngày 30-4-1975, đã bỏ mình tại chiến trường, trong tù ngục, giữa rừng sâu và trên biển cả, để hét lên cho thế giới thấy dân tộc Việt Nam chúng ta là dân tộc anh dũng bất khuất, không chịu sống quỳ. Nguyện cầu cho các anh linh hạnh phúc trong cõi vĩnh hằng và nguyện xin cùng các anh linh hộ phù cho cả dân tộc.
Kính thưa Quý vị
Vậy là Ngày Quốc hận 30 tháng 4 lần thứ 32 lại về với chúng ta trong bối cảnh tại Việt Nam, bạo quyền Cộng sản đang ra sức đàn áp qui mô các vị lãnh đạo tinh thần, các nhà đấu tranh dân chủ, các công nhân đình công và các dân oan khiếu kiện... Một nỗi đau buồn rộng lớn bao trùm từ quốc nội ra tới hải ngoại, phủ lên tất cả dân Việt chúng ta. Nỗi đau buồn đó chẳng đơn thuần là nỗi thương nhớ Quê nhà hay nhung nhớ Thân thuộc đang ở bên kia bán cầu, trùng khơi vạn dặm, nhưng là một nỗi đoạn trường thấm thía vì những lý do như sau:
Cách đây 32 năm, một làn sóng đỏ từ miền Bắc đã ngập tràn xuống miền Nam. Chỉ một thời gian ngắn, toàn thể dân tộc đã phải quằn quại trong cái gọi là xã hội xã hội chủ nghĩa, với ba thành tố: một chủ nghĩa phi nhân sai lạc, một chế độ gian dối bạo tàn và một chính đảng độc tài sắt máu.
Thành tố thứ nhất, tức cái chủ nghĩa phi nhân sai lạc mang tên học thuyết Mác-xít, khởi sự hoành hành trên cả nước. Bao nhiêu giá trị văn hóa, đạo đức cao đẹp ngàn đời vốn đã được tổ tiên chúng ta xây dựng và bồi đắp nhờ sự trợ lực của các tôn giáo, nay bị thứ chủ nghĩa lai căng tồi tệ đó coi khinh, xóa bỏ. Gia đình, tôn giáo, tổ quốc chỉ còn là những khái niệm vô nghĩa và bị thay thế bởi đảng, đoàn, lãnh tụ, giai cấp, quốc tế vô sản, thế giới đại đồng... Luân lý truyền thống phải nhường chỗ cho cái gọi là "đạo đức cách mạng". Lòng nhân ái, đức bao dung, nghĩa đồng bào, tình tự dân tộc bị phê phán là ủy mị, hèn yếu. Hậu quả là trí óc và tâm hồn dân Việt chúng ta tại quốc nội đã dần dần bị đầu độc. Tình người trở thành thiếu vắng, sự tương trợ trở nên hiếm hoi, lương tri hóa ra mờ tối, quả tim chẳng còn bén nhạy và nền giáo dục ngày càng suy đồi. Đó là sự tàn phá tâm linh cách ghê gớm của chủ nghĩa Mác-xít phi nhân sai lạc.
Thành tố thứ hai là cái chế độ gian dối bạo tàn mang tên chế độ xã hội chủ nghĩa. Tinh thần xã hội, "mỗi người vì mọi người" chẳng thấy đâu, một chỉ thấy óc cá nhân, nạn bè phái mặc sức hoành hành. Xã hội Việt Nam biến thành một chợ đời chỉ biết cạnh tranh, ai nấy hầu như đạp lên nhau mà sống; biến thành một trường dạy nói dối khổng lồ, mọi người hầu hết phải tìm đủ kiểu luồn lách, đểu cáng, thỏa hiệp để cho được việc. Tham nhũng, hối lộ trở thành chuyện bình thường. Đàn áp, bóc lột xảy ra như cơm bữa. Cán bộ viên chức trở thành những ông trời con tham lam và gian dối. Công an cảnh sát trở nên những hung thần mù quáng và tàn bạo. Chính quyền chủ yếu bóc lột nhân dân, lừa gạt quốc tế và khai thác đồng bào hải ngoại. Luật pháp chủ yếu để đàn áp người lương thiện. Kẻ yếu thế, không tiền bạc trở thành bơ vơ, bị gạt ra bên lề cuộc sống: hoặc vất vưởng đầu đường xó chợ, vật vạ trước cửa quan im lìm, hoặc bị bóc lột bởi công ty ngoại quốc, bị khai thác tình dục và sức khỏe bởi chủ nhân nước ngoài. Đó là sự tàn phá xã hội cách ghê gớm của chế độ bạo tàn gian dối.
Thành tố thứ ba là cái chính đảng độc tài sắt máu mang tên đảng Cộng sản. Từ ngày được thành lập bởi tên tội đồ dân tộc số một là Hồ Chí Minh, đảng chính trị đó đã biến cả đất nước thành một nhà tù lớn bao gồm vô số nhà tù nhỏ. Việt Nam cũng có quốc hội, tòa án, chính quyền như ai, nhưng không phải là chế độ tam quyền phân lập mà là tam quyền phân công theo sự chỉ đạo của đảng cộng sản. Các quyền lực khác như cảnh sát quân đội, báo chí truyền thông nói chung đều trở thành công cụ sắt máu và vô lương tâm. Thậm chí các tôn giáo, các chức sắc tôn giáo cũng bị thuần hóa, quốc doanh hóa một phần để trở thành nô bộc im lặng và ngoan ngoãn. Mọi người dân trong nước bị đảng cộng sản xem như con cái để buộc phải vâng lời, xem như con ở để sai bảo bóc lột, xem như con vật để bịt miệng giam nhốt, xem như con nợ để bán cho nước ngoài và xem như con tin để thương lượng với quốc tế. Nhân dân và nhất là giới trẻ bị nhồi sọ để chỉ còn xem đảng cộng sản như đấng tuyên phán chân lý, đấng chỉ dạy đạo đức, đấng thông ban ân huệ. Nòi giống Việt ngàn năm kiêu hùng, muôn đời đứng thẳng, chiến thắng hết mọi kẻ thù, nay như phải cúi đầu quỵ lụy đảng cộng sản độc tôn và độc ác. Đó là sự tàn phá dân tộc cách ghê gớm của cái chính đảng sắt máu và độc tài.
Kính thưa Quý vị,
Nỗi đau sâu thẳm của chúng ta trong ngày Quốc hận hôm nay chính là đó, nỗi nhục lớn lao cho dân tộc chúng ta trong mùa Quốc hận này chính là đó, chứ không hẳn là nỗi buồn nhược tiểu, nỗi nhục đói nghèo như bao nhiêu nước thuộc thế giới thứ ba. Nỗi đau và nỗi nhục thấm thía này càng gia tăng vì trong những năm gần đây, bạo quyền Cộng sản đang tìm cách ngăn cản, trấn áp, trả thù những con dân can đảm tại quốc nội lẫn hải ngoại, cách cá nhân hoặc tập thể, quyết liều mình để rửa sạch nỗi nhục, xoa dịu nỗi đau mà Mẹ Âu Cơ, Quốc Tổ Hùng vương và bao Anh hùng dân tộc đội mồ sống lại cũng không thể hiểu nổi và ngờ nổi. Trong giờ phút linh thiêng này, khi cùng nhau tưởng nhớ những con dân đất Việt đang ở dưới suối vàng, đang sống trong tù ngục, đang bị nhốt tại gia hay đang cảnh lưu đày viễn xứ vì lý tưởng tự do dân chủ, chúng ta hãy nhủ lòng đừng để những hy sinh đó ra vô ích, những tiếng kêu đó bị đè bẹp, những phận đời đó bị quên lãng; chúng ta hãy biến niềm đau chung thành sức mạnh tổng hợp, nỗi hận chung thành mối dây liên kết, để cùng chung tay thực hiện đại cuộc xây dựng một nước Việt Nam đa nguyên đa đảng, dân chủ nhân quyền, trong đó sẽ ngự trị chân lý, công bình, tình thương và tự do.
Chúng tôi xin trân trọng kính chào và cảm ơn tất cả Quý vị.
Nguyện xin Thiên Chúa ban phúc lành cho tất cả Quý vị.
Gởi đi từ Huế ngày 24-04-2007
Linh mục Phêrô Phan Văn Lợi