Bức Hình Biết Nói
Tiến sĩ Trần An Bài
(Bài thuyết trình nhân ngày Truyền Thống Cảnh Sát
Quốc Gia năm 2007 tại Nam và Bắc California, Hoa Kỳ)
Ngày nay du khách đến Việt Nam đều hết sức kinh ngạc truớc cảnh tượng người dân, già trẻ, lớn bé, đàn ông, đàn bà khi ra đường đều phải bịt miệng. Mảnh vải bịt miệng được người ta đặt cho cái tên rất hoa mỹ: "Khẩu Trang".
Đường phố Việt Nam đầy bụi bặm và khói xe, nên không khí ô nhiễm rất nặng, ảnh hưởng đến sức khỏe của dân. Chỉ hít không khí ngoài đường trong nửa giờ là thấy miệng khô và cảm thấy đau ở cổ họng khi nuốt nước miếng. Theo báo cáo mới nhất của cơ quan y tế Việt Nam, các bệnh liên quan đến đường hô hấp đang gia tăng một cách đáng ngại.
Có những cô gái còn đeo khẩu trang rất rộng, che suốt từ hai mang tai xuống tới cổ, chỉ để chừa cặp kính râm trông giống như "Điệp Viên 007". Thành thử cái thú của các chàng trai si tình ra đường ngắm vẻ đẹp mỹ miều của các cô gái Việt ngày nay không còn nữa, vì mỗi khi rời nhà, mẹ thường nhắc con gái đeo khẩu trang vào, đừng nghe, đừng nói và cũng đừng cho ai xem mắt nữa. Thế nên mới xảy ra nhiều cảnh "bé cái lầm":
Khẩu trang nó hại anh rồi,
Tưởng da em trắng, ai ngờ rỗ hoa.
Tưởng em môi thắm mặn mà,
Ai ngờ sứt mẻ, vừa già vừa thâm.
Từ hiện tượng không khí bị vẩn đục, người ta liên tưởng đến một khung cảnh xã hội luân lý ô nhiễm đồi trụy, đặc biệt là phẩm giá phụ nữ bị xúc phạm. Chỉ dưới chế độ cộng sản mới có những cảnh anh Tàu phù hay Đại Hàn răng vổ, miệng hô, tàn tật, sang Việt Nam tuyển vợ giữa một bày thiếu nữ trẻ đẹp, lõa lồ đứng nối đuôi xếp hàng mong được lấy chồng ngoại quốc.
Về phương diện chính trị, hình ảnh khẩu trang cũng diễn tả một xã hội công an trị, trong đó, người dân bị bịt miệng, bịt tai và bịt mắt. Tại các tỉnh nhỏ, mỗi ngày ba lần, các loa phóng thanh gắn tràn đầy trên các cột điện thành phố tuyên truyền kêu inh ỏi, khiến người dân phải bịt tai, cho khỏi bị ô nhiễm tư tưởng.
Mới đây nhất, ngày 30-3-2007, hình ảnh bịt miệng đã xảy ra ngay tại tòa án, nơi mà theo truyền thống, người ta được tự do công khai trình bày tất cả những gì là thầm kín, trung thực nhất từ đáy lòng mình, hầu mong rằng sự thật sẽ được công lý che chở, bảo vệ, kể cả việc chỉ trích chính phủ mà không sợ bị trừng phạt. Đó là vụ một công an lực lưỡng mặc khẩu trang cho linh mục Nguyễn Văn Lý. Khẩu trang đó không phải bằng vải, mà bằng bàn tay lực lưỡng bịt chặt miệng ngài, không cho nói. "Công Lý bịt miệng cha Lý một cách rất phi lý".
I. BẢN ÁN KHẨU TRANG
Linh mục Nguyễn Văn Lý, 61 tuổi, đã bị nhà cầm quyền cộng sản bắt đưa ra tòa ba lần. Lần thứ nhất, năm 1983, cha bị tòa kết án 10 năm tù về tội "phá hoại khối đoàn kết toàn dân" và "phá rối trật tự an ninh". Lần thứ nhì, năm 2001, bị 15 năm tù về tội "không chấp hành quyết định hành chánh" và "phá hoại chính sách đoàn kết", nhưng cha ngồi tù chưa đầy 4 năm thì được thả vì áp lực của quốc tế. Lần thứ ba này, cha bị truy tố về tội "tuyên truyền chống Nhà Nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam" (CHXHCNVN), chiếu điểm (a) và (c) khoản 1 của điều 88 Luật Hình Sự. Cha bị tuyên phạt 8 năm tù và 5 năm quản chế.
Trong phạm vi bài này, chúng tôi sẽ dùng chính luật pháp Việt Nam để phân tích bản án xử linh mục Nguyễn Văn Lý.
1. GIẢI THÍCH LUẬT
Điều 88 Hình Luật quy định tội tuyên truyền chống Nhà Nước CHXHCNVN như sau:
"1. Người nào có một trong những hành vi sau đây nhằm chống Nhà Nước CHXHCNVN, thì bị phạt tù từ 3 năm đến 12 năm:
a) Tuyên truyền xuyên tạc, phỉ báng chính quyền nhân dân; ...
c) Làm ra, tàng trữ, lưu hành các tài liệu, văn hóa phẩm có nội dung chống Nhà Nước CHXHCNVN."
Vấn đề đặt ra ở đây là linh mục Nguyễn Văn Lý có vi phạm điều luật này hay không?
Để có câu trả lời, cần phải phân biệt rõ ràng bốn đối tượng hoàn toàn khác nhau dưới đây:
- Nhà Nước (tức Quốc Gia hay Tổ Quốc) Việt Nam,
- Chế độ chính trị,
- Chính Quyền Nhân Dân (hay Nhà Cầm Quyền), và
- Đảng Cộng Sản Việt Nam.
a) Nhà Nước Việt Nam
Nước Việt Nam trải qua bao thế kỷ đã được đổi tên nhiều lần, như Văn Lang, Âu Lạc, Đại Việt, An Nam, Đại Nam... và hiện tại là Việt Nam. Tổ Quốc Việt Nam đã được khai sinh và tồn tại do công lao, xương máu của biết bao anh hùng liệt sĩ. Tổ Quốc này là nơi chôn nhau cắt rốn của những người Việt Nam. Tổ Quốc Việt Nam được chúng ta ấp ủ trong tim và ngàn đời yêu mến thiết tha. Ai chống lại Tổ Quốc Việt Nam, người đó phạm tội phản quốc.
b) Chế độ chính trị
Tùy thời đại, Tổ Quốc Việt Nam đã được khoác cho nhiều tấm áo (tức là chế độ) chính trị khác nhau, như chế độ Quân Chủ, chế độ Cộng Hòa, Dân Chủ Cộng Hòa và nay là chế độ Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa. Mỗi người dân có quyền tự do thích hay không thích những bộ áo chính trị này và có quyền thay đổi chế độ qua lá phiếu tự do. Ví dụ: nhân dân miền Nam Việt Nam, qua cuộc trưng cầu dân ý ngày 26-10-1955, đã truất phế Vua Bảo Đại, bãi bỏ chế độ Quân Chủ và thành lập chế độ Cộng Hòa. Còn Cộng Sản Việt Nam, vào năm 1945, đã chọn chế độ Dân Chủ Cộng Hòa. Đến năm 1976 thì đổi lại thành Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa.
c) Chính Quyền hay Nhà Cầm Quyền
Đó là những người lãnh trách nhiệm điều khiển guồng máy quốc gia. Hiện tại, điều 4 Hiến Pháp Việt Nam trao cho Đảng Cộng Sản độc quyền cử người nắm giữ guồng máy chính quyền này. Tuy nhiên, về phương diện pháp lý cũng như thực tế, chính quyền này vẫn là một cơ cấu hoàn toàn khác với Đảng Cộng Sản Việt Nam, vì không phải tất cả những người ở trong guồng máy chính quyền đều là đảng viên Đảng Cộng Sản. Các đảng viên chỉ nắm giữ các chức vụ then chốt thôi.
d) Đảng Cộng Sản Việt Nam
Hầu hết các quốc gia văn minh tiến bộ đều áp dụng chế độ đa đảng, chẳng hạn Hoa Kỳ có hai đảng lớn là Cộng Hòa và Dân Chủ. Còn Việt Nam, điều 4 Hiến Pháp thiết lập chế độ độc đảng, tức chỉ có Đảng Cộng Sản nắm độc quyền lãnh đạo quốc gia. Đảng này do Hồ Chí Minh thành lập vào ngày 3-2-1930.
2. LINH MỤC LÝ CHỐNG ĐỐI TƯỢNG NÀO?
Theo các tài liệu, cũng như hành vi và lời nói của linh mục Lý thì không có bằng chứng nào cho thấy ngài chống Nhà Nước (đối tượng 1). Nhà Nước là Quốc Gia hay Tổ Quốc. Cha Lý là người yêu tổ quốc và chỉ muốn làm điều tốt cho quốc gia.
Linh mục Lý cũng không có lời lẽ nào chỉ trích chế độ Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa (đối tượng 2).
|
|
Còn đối với chính quyền (đối tượng 3), linh mục Lý không hề nêu tên bất cứ một viên chức chính quyền nào ra để phỉ báng. Ngài chỉ đòi hỏi chính quyền tôn trọng các quyền tự do như đã được quy định trong Hiến Pháp và luật pháp. Nói cách khác, linh mục Lý không phỉ báng mà chỉ sửa sai chính quyền Việt Nam.
Tóm lại, linh mục Lý đã không hề phạm tội chống Nhà Nước và phỉ báng Chính Quyền Nhân Dân như đã quy định tại điều 88 Hình Luật. Trái lại, chính những người cầm quyền không tôn trọng quyền tự do của người dân như đã định trong Hiếp Pháp và luật pháp mới là kẻ có tội, đáng bị đem ra tòa xét xử.
Điều rõ nhất, không ai chối cãi là linh mục Lý đã công khai đả đảo Đảng Cộng Sản Việt Nam (đối tượng 4). Ngài đã hét lên trước tòa: "Đả đảo Đảng Cộng Sản Việt Nam". Tuy nhiên, như vừa trình bày, điều 88 Hình Luật không hề ngăn cấm và trừng trị hành vi đả đảo Đảng Cộng Sản. Nhà Nước khác với Đảng Cộng Sản, chính quyền cũng không phải Đảng Cộng Sản. Vậy thì tại sao viên công an lại dám bịt miệng cha Lý, không cho ngài chống Đảng Cộng Sản?
Nếu linh mục Lý đả đảo Đảng Cộng Sản Việt Nam và gây thiệt hại cho Đảng này thì Tổng Bí Thư Đảng phải đứng đơn kiện, chứ không phải Nhà Nước.
Lý do nào linh mục Nguyễn Văn Lý "Đả đảo Đảng Cộng Sản Việt Nam"?
Đảng trưởng Hồ Chí Minh đã thành lập Đảng này năm 1930, rồi 15 năm sau, tức năm 1945 mới thành lập chế độ Dân Chủ Cộng Hòa, và nay đổi là Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa. Như vậy, tính đến năm nay, Đảng Cộng Sản Việt Nam đã thọ được 77 tuổi. Tưởng cần ghi nhận ở đây là Hồ Chí Minh chết năm 79 tuổi. Hai năm nữa thì tuổi Đảng cũng bằng với tuổi ông Hồ vào lúc ông chết. Người ta đang chờ xem có gì xảy ra vào năm 2009 không, vì có nhiều cái chết trùng hợp lạ kỳ tại Việt Nam, như Hồ Chí Minh chết đúng vào ngày Quốc Khánh, mồng 2-9-1969. Phạm Văn Đồng chết vào ngày 29-4-2000, cùng ngày chế độ VNCH hấp hối.
Trên thế giới, kể từ ngày cộng sản chủ xướng Cách Mạng tháng Mười, năm 1917 tại Nga, đã có 94 triệu sinh linh chết thảm. Con số này được ghi nhận như sau: cộng sản Nga giết 20 triệu người, Trung Cộng: 65 triệu, Bắc Hàn: 2 triệu, Kampuchia: 2 triệu, Đông Âu: 1 triệu và còn lại là ở một số các quốc gia khác. Riêng tại Việt Nam, Đảng Cộng Sản đã giết 1 triệu người suốt thời gian áp dụng chính sách vô sản. Con số nạn nhân này là một niềm đau xót triền miên cho Mẹ Việt Nam. [Stéphane Courtois, Le Livre noir du communism: Crimes, terreur, répression - Hắc Thư của chủ nghĩa cộng Sản: Tội ác, khủng bố, đàn áp]
Suốt 77 năm qua, Đảng Cộng Sản Việt Nam đã viết ra Hiến Pháp, Đảng soạn thảo luật lệ, Đảng cai trị đất nước. Từ chỗ độc đảng, quay ra độc tài và trở thành độc ác.
Suốt 77 năm qua, Đảng bịt mồm, bịt miệng dân, nhồi sọ dân để họ không còn biết phân biệt Đảng với Nhà Nước và Đảng với Chế Độ. Đi tới đâu, người ta cũng thấy Cờ Đỏ Búa Liềm, tức Cờ Đảng cắm ngang hàng, cùng khuôn khổ, cùng kích thước tung bay song song với Cờ Đỏ Sao Vàng, tức cờ của một quốc gia. Tôn vinh Đảng ngang hàng với Tổ Quốc là một điều nghịch lý, là phạm thượng.
Điều 4 Hiến Pháp Việt Nam quy định: "Đảng Cộng Sản Việt Nam..., theo chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh, là lực lượng lãnh đạo Nhà Nước và xã hội." Khi linh mục Lý miệng hô: "Đả đảo Đảng Cộng Sản Việt Nam!", dù tay bị trói, cũng cố gắng giơ 4 ngón tay lên. Phải chăng ngài muốn nhắc đến điều 4 Hiến Pháp quái gở này?
Quái gở, vì Đảng Cộng Sản Việt Nam được xây dựng trên hai nền tảng:
- Chủ nghĩa Mác-Lênin, và
- Tư tưởng Hồ Chí Minh.
a) Chủ nghĩa Mác-Lênin
Năm 1930, Hồ Chí Minh đã đem cái chủ nghĩa tàn ác, ngoại lai này về áp đặt trên đất nước Việt Nam. Nhưng thật là trớ trêu! Chính Nga Sô là đất nước đẻ ra cái lý thuyết quái thai này đã khai tử nó từ năm 1991. Vậy mà Hiến Pháp Việt Nam cho đến nay vẫn chưa sửa đổi. Cả thế giới ngày nay khi nhắc đến hai chữ "Cộng Sản" đều thấy rùng mình khiếp sợ. Hồn thiêng của 94 triệu nạn nhân trên thế giới vẫn còn phảng phất đâu đây.
Riêng tại Việt Nam, hỏi rằng sau 77 năm Đảng Cộng Sản hoành hành, chính sách tam vô: vô gia đình, vô tổ quốc, vô tôn giáo đã diễn tiến tới đâu rồi? Các đảng viên vẫn có gia đình và tiền tham nhũng, tiền bóc lột đồng bào hiện đang nuôi dưỡng các gia đình đó. Một thế giới đại đồng theo quan niệm Mác-Lênin không bao giờ xảy ra. Trái lại, lằn ranh giữa hai quốc gia cộng sản anh em là Trung Quốc và Việt Nam chẳng những không xóa bỏ, mà còn bắn giết lẫn nhau để giành giựt ranh giới.
Còn về tôn giáo, bất chấp những đàn áp, bất chấp những mưu đồ "quốc doanh hóa", các tín hữu vẫn âm thầm hành đạo và sống đạo.
Thông thường sau khi chết, người ta cầu nguyện để được về Thiên Đàng hưởng Nhan Thánh Chúa hay về cõi Niết Bàn để gặp Phật. Chỉ riêng Hồ Chí Minh mới có ước vọng kỳ cục không giống ai, khi ông viết trong chúc thư: "Tôi để sẵn mấy lời này, phòng khi tôi sẽ đi gặp cụ Các Mác, cụ Lênin và các vị cách mạng đàn anh khác, thì đồng bào cả nước, đồng chí trong Đảng và bầu bạn khắp nơi đều khỏi cảm thấy đột ngột".
Lập chúc thư kiểu này, người ta nghi Hồ Chí Minh có mưu đồ tái lập Đảng Cộng Sản tại cõi âm phủ, sau khi chế độ cộng sản bị khai tử trên trái đất này.
Rất may! Hồ Chí Minh, con người vô thần, đã tin chết không phải là hết, đúng như niềm tin của các tôn giáo. Nhưng rất tiếc! Ông đã mong ước gặp lại các tên trùm cộng sản, mà không tiên liệu việc sẽ phải gặp lại 94 triệu linh hồn các nạn nhân đã bị chế độ cộng sản của ông tàn sát.
Rất tiếc! Ông đã không khuyên bảo các đồng chí cộng sản Việt Nam phải làm gì, để cho ông được an lành khi gặp lại 1 triệu nạn nhân người Việt đã bị Đảng của ông ngược đãi cho đến chết.
Các cán bộ cộng sản thường dạy trẻ con chối bỏ sự hiện hữu của Thượng Đế bằng bài học này: Họ bảo các em vào nhà thờ xin Thượng Đế cho viên kẹo. Sau khi cầu nguyện trở về, không em nào có kẹo để ngậm cả.
Cán bộ chỉ dạy tiếp:
- Bây giờ, các em chắp tay lại trước hình Bác Hồ để xin kẹo.
Các em làm theo và cán bộ phát cho mỗi em một viên kẹo, rồi kết luận:
- Đó, các em thấy chưa? Làm gì có Thượng Đế. Chỉ có Bác Hồ thôi!
Rất tiếc! Hồ Chí Minh không tiên liệu để sau khi chết, chẳng may lại có Thượng Đế, Đấng mà khi sống ông nhất quyết chối bỏ, Đấng sẽ phán xét công tội của mỗi người trên trần gian, Đấng đã lập nên Thiên Đàng cho người lành và Hỏa Ngục cho người dữ, thì số phận ông sẽ ra sao đây?
Rất tiếc! Lúc còn sống Hồ Chí Minh đã coi tôn giáo là "liều thuốc phiện ru ngủ dân" và chối bỏ Trời Phật. Nhưng mới đây, ngày 26-3-07, Đảng Cộng Sản đã đúc tượng ông sơn son thiếp vàng, đặt ngồi chễm chệ trước tượng Đức Phật trong chánh điện của ngôi chùa quốc doanh Đại Nam Quốc Tự ở Bình Dương, để thiên hạ đến thờ kính. Tại sao Đảng Cộng Sản Việt Nam lại dám làm những điều nghịch thường và bất kính đối với Đức Phật như vậy?
b) Tư tưởng Hồ Chí Minh
Chúng ta có thể khẳng định mà không sợ sai lầm rằng Hồ Chí Minh không có tư tưởng nào sáng giá cả. Bản Tuyên Ngôn Độc Lập mà Hồ Chí Minh đọc ngày 2-9-1945 tại quảng trường Ba Đình để khai sinh ra chế độ Dân Chủ Cộng Hòa, ai cũng tưởng rằng đó là tư tưởng của Hồ Chí Minh. Nhưng thật khôi hài! Ông ta đã "cầm nhầm" những tư tưởng đó từ Bản Tuyên Ngôn Độc Lập của Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ, bằng cách chép lại hầu như nguyên văn!
Một tư tưởng khác của Hồ Chí Minh mà người ta cho là đắc ý nhất, đó là câu quảng cáo được dán khắp hang cùng ngõ hẻm, kể cả lối vào lăng Hồ Chí Minh: "Không gì quý hơn Độc Lập, Tự Do và Hạnh Phúc".
Ai cũng biết Hồ Chí Minh có ý nói rằng: Độc Lập, Tự Do và Hạnh Phúc là quý nhất, không gì quý hơn và cũng không gì quý bằng. Nhưng cách hành văn của ông đã phản lại tư tưởng của ông. Đáng lẽ ông phải nói: "Không gì quý bằng Độc Lập, Tự Do và Hạnh Phúc".
Không gì "quý bằng" thì ba thứ đó mới là "quý nhất". Còn không gì "quý hơn" thì có những thứ khác cũng "quý bằng" ba thứ đó.
Trong quán ăn, có một cán bộ Đảng và một chàng Mỹ gốc Việt ngồi tán một cô gái đẹp như Trăng Rằm. Cán bộ bắt chước tư tưởng của Bác Hồ, khen cô gái:
- Em ơi, chưa bao giờ anh gặp được một cô gái nào đẹp hơn em.
Cô gái nguýt dài:
- Ôi giời ôi! Nếu mà không có cô nào đẹp hơn em, thì có vợ anh đẹp bằng em đấy. Thôi, về với vợ anh đi!
Đến lượt anh chàng Mỹ gốc Việt tán tỉnh:
- Em ơi, đời anh chưa hề gặp được người con gái nào đẹp bằng em.
Cô gái cười vui vẻ:
- Thật không anh? Nếu không có cô gái nào đẹp bằng em, thế thì em đẹp nhất trên đời phải không anh? Thôi, cho em theo anh về bên ấy đi.
Đấy, cái đẹp hơn với đẹp bằng và cái quý hơn với quý bằng khác nhau một trời một vực như vậy!
Nếu Hồ Chí Minh nói rằng: "Không gì quý hơn Độc Lập, Tự Do và Hạnh Phúc", mà chúng ta chứng minh được trên đời thực sự có những thứ "quý hơn" hay ít ra cũng "quý bằng" Độc Lập, Tự Do và Hạnh Phúc thì tư tưởng của Hồ Chí Minh trở thành phản nghĩa. Thử hỏi: Sinh Mạng con người có quý không? Xin thưa: Sinh Mạng con người "quý hơn" Độc Lập, Tự Do và Hạnh Phúc. Bởi vì ba thứ này chỉ có giá trị cho người còn sống, chứ khi con người đã chết thì ba thứ đó chẳng còn gì quý nữa. Cũng chỉ vì khinh thường sinh mạng con người mà các tướng lãnh cộng sản Việt Nam thường áp dụng chiến thuật biển người trong các trận đánh. Họ đẩy cả đàn bà con nít ra mặt trận để làm bia đỡ đạn. Vậy khi con người đã chết rồi thì đâu cần Độc Lập, Tự Do và Hạnh Phúc làm chi nữa?
Tư tưởng Hồ Chí Minh thực sự chỉ là phản tư tưởng hoặc tư tưởng "dzổm"!
Tóm lại, hai nền tảng lý thuyết của Đảng Cộng Sản Việt Nam là chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh đã thực sự chết rồi. Nó đã được khai tử ngay vào ngày Hồ Chí Minh chết, tức ngày 2-9-1969 rồi.
Thực ra, cho tới nay Đảng Cộng Sản Việt Nam vẫn còn lê lết sống, nhưng chỉ có cái vỏ bề ngoài, còn bên trong đã hoàn toàn mục nát hoặc biến thể với nhãn hiệu tư bản. Đảng Cộng Sản Việt Nam ngày nay cũng y hệt như cái thây ma Hồ Chí Minh hiện đang được ướp trong lồng kính, quàn ở công trường Ba Đình. Bề ngoài, xem ra là hình dạng Hồ Chí Minh, nhưng thực chất chỉ là một cái xác chết ướp lạnh, không hồn, lục phủ ngũ tạng bị moi vất đi hết, chẳng còn gì. Cái xác ấy được lưu giữ trong một môi trường trái tự nhiên, phản khoa học.
Nghĩa là thông thường xác chết phải đem chôn hay hỏa thiêu. Đàng này Đảng cố gắng tô son, trát phấn cho cái thây ma đó. Mỗi ngày, lăng Hồ Chí Minh chỉ mở cửa 4 tiếng đồng hồ buổi sáng cho khách tò mò vào coi, rồi lại phải đóng cửa lăng để xịt thuốc sát trùng. Thêm nữa, mỗi năm còn phải đóng cửa tới 2 tháng để tẩy mùi hôi thối trong lăng. Bao lâu còn ráng giữ cái xác ấy và cái Đảng vô hồn ấy thì bấy lâu còn chồng chất khổ đau, bất hạnh cho dân chúng về tiền bạc và công sức. Bao lâu không đem cái xác chết ấy và cái Đảng vô hồn ấy chôn sâu dưới lòng đất cho dòi bọ rúc tỉa thì bấy lâu dân chúng Việt Nam vẫn còn phải đeo khẩu trang, vì chưa có bầu khí Độc Lập, Tự Do và Hạnh Phúc thực sự.
Đảng Cộng Sản Việt Nam năm nay đã tròn 77 tuổi, quá già rồi. Cũng giống như Đảng Trưởng Hồ Chí Minh, trước khi chết cũng phải có dấu hiệu lão hóa và bệnh tật. Triệu chứng lão hóa của Đảng đã xuất hiện quá rõ. Bản án cha Lý là một bằng chứng. Chỉ có những kẻ lú lẫn mới đem dân ra xử ở tòa án, cho các ký giả ngoại quốc đến coi, rồi bịt miệng bị can không cho nói.
Để bịt miệng một mình cha Lý, Đảng cần phải có tới 3 đảng viên áp đảo. Tính đến năm 2006, Đảng Cộng Sản Việt Nam có 7 triệu đảng viên. Với con số này, Đảng chỉ bịt miệng được hơn 2 triệu người. Vậy thì sức đâu mà Đảng có thể bịt miệng được 3 triệu người Việt tỵ nạn ở hải ngoại và 70 triệu dân trong nước (sau khi đã trừ đi con số 7 triệu đảng viên cộng sản)?
Vậy còn phiên xử linh mục Lý đã diễn tiến ra sao?
3. VI PHẠM TỐ TỤNG HÌNH SỰ
Phiên tòa xét xử linh mục Lý đã diễn ra trong khung cảnh rối loạn, vi phạm rất trầm trọng nhiều điều luật trong thủ tục Hình Sự.
a) Quyền biện hộ
Điều 49 Luật Tố Tụng Hình Sự (TTHS) cho phép bị can được quyền tự bào chữa hay nhờ người bào chữa. Điều 57 TTHS quy định hai trường hợp nếu bị cáo không có luật sư thì tòa án sẽ cử luật sư, đó là khi bị cáo bị truy tố về tội có thể bị phạt tử hình hoặc khi bị cáo ở tuổi vị thành niên hay mắc bệnh tâm thần. Trong vụ án linh mục Lý, không có tài liệu gì về việc ngài muốn có luật sư, điều đó phải hiểu là ngài muốn tự biện hộ, và tội danh ngài bị truy tố cũng không buộc toà án phải chỉ định luật sư cho ngài. Như thế, việc linh mục Lý không có luật sư biện hộ trong phiên tòa này được coi là không phạm luật. Tuy nhiên, việc bịt miệng không cho linh mục Lý biện hộ đã vi phạm trầm trọng quyền biện hộ của ngài. Nếu tòa án không cho cha Lý trình bày mà chỉ căn cứ vào mấy cái máy tính tịch thu tại nhà cha để ra án phạt, vậy thì lập phiên tòa để làm gì?
b) Xét xử không hỏi cung
Điều 209 TTHS ấn định: "Bị cáo trình bày ý kiến về bản cáo trạng và những tình tiết của vụ án." Còn điều 208 TTHS quy định: "Nếu người được xét hỏi có mặt tại phiên tòa thì Hội đồng xét xử và Kiểm sát viên không được nhắc hoặc công bố lời khai của họ tại cơ quan điều tra trước khi họ khai tại phiên tòa về những tình tiết của vụ án." Linh mục Lý hiện diện trước tòa, nhưng không được khai điều gì. Vậy mà tòa án vẫn căn cứ vào biên bản của cơ quan điều tra để tuyên án phạt ngài 8 năm tù. Hiển nhiên bản án này vô giá trị, vì vi phạm luật tố tụng.
c) Biện pháp an ninh
Trừ một số vụ án quan trọng như bị cáo phạm tội sát nhân nguy hiểm, thông thường các bị can khi đứng trước vành móng ngựa không thể bị trói tay hay cùm chân. Mục đích của biện pháp này là để bị can được hoàn toàn tự do bào chữa, không phải chỉ bằng lời nói mà bằng cả hành động của mình nữa. Vậy mà linh mục Lý đã bị trói tay khi đem ra trước vành móng ngựa. Điều này xúc phạm nhân phẩm con người, trái với điều 121 Hình Luật.
d) Bị can nói lời sau cùng
Luật lệ của các quốc gia trên thế giới đều dành cho bị can được nói lời sau cùng. Sở dĩ có điều luật này là để bị can có dịp được nói hết những gì muốn nói và trả lời hết những vấn đề đã được nêu lên trước toà. Điều 220 TTHS chẳng những cho phép bị can được nói lời sau cùng mà còn cho nói dài bao lâu cũng được: "Bị cáo được nói lời sau cùng. Không được đặt câu hỏi khi bị cáo nói lời sau cùng. Hội đồng xét xử có quyền yêu cầu bị cáo không được trình bày những điểm không liên quan đến vụ án, nhưng không được hạn chế thời gian đối với bị cáo." Những gì đã xảy ra trong phiên toà xử linh mục Lý? Ngài không được nói lời đầu, cũng không được nói lời cuối. Cha chỉ được đem đến tòa để lãnh bản án đã định sẵn. Quả thực, ngài có "trình bày những điểm không liên quan đến vụ án" là đả đảo Đảng Cộng Sản Việt Nam. Nhưng thẩm phán thay vì "yêu cầu" linh mục Lý đi vào nội dung vụ án, lại cho công an bịt miệng cha. Rõ ràng tòa án đã vi phạm điều 220 TTHS.
Tóm tắt, trong vụ án linh mục Lý, các thủ tục xét xử quy định trong Luật Tố Tụng Hình Sự đã không được áp dụng đúng đắn, như quyền biện hộ và thủ tục khai cung. Điều 295 Bộ Hình Luật quy định rằng: "Thẩm phán, Hội thẩm nào ra bản án mà mình biết rõ là trái pháp luật, thì bị phạt tù từ một năm đến năm năm... Người phạm tội còn bị cấm đảm nhiệm chức vụ nhất định, từ một năm đến năm năm." (khoản 1 và 4). Vậy thì chính viên Thẩm phán, hai Hội thẩm và hai Kiểm sát viên trong phiên tòa mới đáng phạt tù, chứ không phải linh mục Lý.
Vào năm 2006, khi Bộ Trưởng Tư Pháp của Việt Nam ra điều trần trước Quốc Hội, để giải thích về những bản án tham nhũng, bất công, đầu Ngô mình Sở xảy ra khắp nước, ông đã thanh minh đại ý rằng vì số người đủ kiến thức làm thẩm phán còn ít quá, nên ông đã phải tuyển bổ thẩm phán bằng cách "vơ bèo gạt tép" (nguyên văn). Chắc hẳn những thẩm phán ngồi xử vụ linh mục Lý cũng thuộc loại "bèo tép" này, nên nếu có bỏ tù hay cách chức họ cũng là điều phải thôi.
Riêng hành động của viên công an Nguyễn Minh Tân bịt miệng linh mục Lý, y đã phạm tội cố ý gây thương tích và tổn hại cho sức khỏe của ngài, chiếu điều 104 Hình Luật. Đồng thời, y cũng phạm tội làm nhục linh mục Lý, tức là xúc phạm nghiêm trọng nhân phẩm, danh dự của cha, chiếu điều 121 Hình Luật. Người vi phạm cả hai tội trên đều có thể bị phạt tù và cách chức. Còn các Thẩm phán và Kiểm sát viên của phiên tòa đã ra lệnh hay làm ngơ trước hành động của Nguyễn Minh Tân đều phạm tội đồng lõa.
II. NHỮNG BỨC HÌNH BIẾT NÓI
Trong lịch sử chống cộng trên khắp thế giới và
tại Việt Nam, đã có nhiều bức hình biết nói:
Năm 1989, khi xe tăng của Trung Cộng tiến vào quảng trường Thiên An Môn để đàn áp hàng triệu dân chúng biểu tình đòi tiêu diệt Đảng Cộng Sản Trung Quốc thì có bức hình một người đơn thương độc mã đứng ra chặn đường. Người đó tên là Wang Weilin, một sinh viên 19 tuổi, quê tỉnh Hồ Nam. Sau đó anh đã trốn thoát khỏi Trung quốc và hiện sống ở Đài Loan.
Cũng năm 1989, tại Bá Linh, có bức hình nhân dân Đức tràn ra đường đập nát bức tường Ô Nhục để xóa bỏ chế độ cộng sản ở Đông Đức. Tại Việt Nam cũng có bức tường ô nhục. Nó mang tên là "Đảng Ta". Không biết ngày nào nhân dân ta mới mang búa rìu ra triệt hạ?
Năm 1989, còn có bức hình Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolô II gặp Lãnh Tụ Walesa, chúc lành cho cuộc nổi dậy của dân chúng Ba Lan tiêu diệt chế độ cộng sản. Đức Giáo Hoàng đã cam kết nếu Cộng Sản Nga đem quân đàn áp dân tộc ngài thì ngài sẵn sàng từ bỏ ngôi Giáo Hoàng để về quê hương chiến đấu chống cộng.
Ngày 1-6-2007, đài truyền hình Ba Lan có phỏng vấn một công nhân hỏa xa, tên là Jan Grzebski. Ông bị tai nạn xe lửa vào năm 1988 dưới thời cộng sản rồi bị hôn mê từ ngày đó. Ông vừa tỉnh dậy sau 19 năm và niềm vui nhất của ông là thấy chế độ cộng sản không còn nữa. Bao giờ người dân Việt Nam mới có được ngày tỉnh giấc mơ tuyệt vời này?
Vào năm 1991, sau khi Gorbachev và Boris Yeltsin đã khai tử Đảng Cộng Sản Nga, đoàn xe tăng của quân đội cộng sản cũng tiến vào thủ đô định đàn áp. Thế giới đã có bức hình ông Boris Yeltsin leo lên xe tăng thuyết phục quân đội buông súng và ông đã thành công.
Trong cuộc chiến tại VN, vào Tết Mậu Thân 1968, chúng ta cũng có bức hình nổi danh Tướng Nguyễn Ngọc Loan, Tổng Giám Đốc CSQG, đã xử tử ngay tại mặt trận tên đại úy CS Nguyễn Văn Lém, đội lốt thường dân đi giết hại dân lành.
Và mới đây nhất, ngày 30-3-2007, bức hình lịch sử linh mục Lý bị bịt miệng trước tòa án đã nói lên bộ mặt thực của chế độ cộng cản Việt Nam. Cái mặt nạ "đỉnh cao trí tuệ" đã rớt xuống, để lộ nguyên hình một "trí tuệ u mê, lạc hậu và ấu trĩ".
Hai bức hình Tướng Loan và linh mục Lý đều nói lên một ý nghĩa: Phải tiêu diệt chế độ cộng sản tại Việt Nam.
Ông Tướng rút súng bắn chết cộng sản,
Ông Linh Mục dùng miệng hô đả đảo cộng sản.
Ngày xưa, nhóm phản chiến Mỹ đã bóp méo sự thực của bức hình Tướng Loan, khiến Hoa Kỳ phải thất trận và chế độ Việt Nam Cộng Hòa sụp đổ. Ngày nay, bức hình cha Lý bị đàn áp bất công là thực 100%, không lẽ cộng đồng người Việt hải ngoại lại không thể dương cao bức hình này để giựt sập chế độ cộng sản? Đây quả là một thách đố rất lớn cho chính phủ và nhân dân Hoa Kỳ, cũng như khối người Việt hải ngoại.
Ngày 25-5-2007, Hội Đồng An Ninh Quốc Gia Hoa Kỳ có gửi thư cho ông Đỗ Nam Hải ở Việt Nam là người không thể cùng với 4 người Việt Nam khác đến Toà Bạch Cung gặp gỡ TT. Bush vào ngày 29-5-07 để bàn về chuyện đàn áp nhân quyền tại Việt Nam. Bức thư có đoạn viết như sau: "Chúng tôi muốn ông hiểu rằng chúng tôi hậu thuẫn cho người dân Việt Nam, những người đang tìm cách phát huy tự do tại đất nước cao quý của họ". Đây là một dấu hiệu rất tốt cho công cuộc giải thể chế độ cộng sản tại Việt Nam.
Chúng ta tin chắc rằng: Trong số các đảng viên Đảng Cộng Sản Việt Nam, đã có những Gobachev và Boris Yeltsin. Trong Hội Đồng Giám Mục VN cũng đã có những Gioan Phaolô II. Hỡi Gorbachev Việt Nam! Hỡi Yeltsin VN! Hỡi Gioan Phaolô VN! Tất cả các Ngài đang ở đâu? Thời điểm đã tới rồi. Xin tất cả các Ngài hãy lên tiếng. Cộng Đồng người Việt Quốc Gia hải ngoại chúng tôi đã sẵn sàng.
III. KẾT LUẬN
Luật lệ định rằng tại các phiên xử án, bị can có quyền nói hoặc không nói mà tòa án không được suy luận "im lặng là đồng ý hay không đồng ý".
Trong phiên tòa lịch sử danh tiếng nhất nhân loại là phiên tòa con người kết án Con Thiên Chúa. Bị can Giêsu bị đem ra trước quan án Philatô. Chúa Giêsu đã chọn giữ thái độ im lặng trước các câu hỏi của tòa, khiến cho quan án chê là bị can dại, rồi trả về cho dân chúng hành hình. Nhưng chính lúc im lặng là lúc Chúa Giêsu nói nhiều nhất và giáo huấn Tình Yêu, Tha Thứ của Ngài vang vọng tới hôm nay và sẽ còn vang vọng cho tới ngày tận cùng của trái đất.
Còn trong phiên tòa xử linh mục Lý, bị can muốn nói, nhưng quan tòa lại truyền bịt miệng, không cho nói. Nhưng chính khi linh mục Lý không được nói thì lại là lúc ngài nói nhiều nhất, nói lớn nhất, và nói hùng hồn nhất.
Đúng vậy, sau khi nhìn bức hình linh mục Lý bị bịt miệng thì các chính khách, các tổ chức tranh đấu cho nhân quyền trên khắp thế giới đều lớn tiếng kết án nhà cầm quyền Việt Nam độc tài, dã man, và vô nhân đạo.
Bức hình này đã bay vào Tòa Bạch Ốc, vì vậy ngày 29-5-07, T.T. George W. Bush đã gặp 4 nhân sĩ Việt Nam để nghe trình bày về những hành động man rợ của một đám người mà 32 năm trước đây, Hoa Kỳ đã lầm lẫn trao ngành vạn tuế vào tay họ. Bây giờ thì Hoa Kỳ mới hiểu rằng mình đã trao duyên lầm cho tướng cướp.
Khi nhìn tấm hình một linh mục bị đưa ra tòa, bị trói tay, bị lôi xềnh xệch và bị bịt miệng không cho nói, tất cả những người văn minh trên thế giới đều bật khóc, thương cho một nền Pháp Lý què quặt và lạc hậu ở Việt Nam.
Tại sao cha Lý bị khóa miệng khi cha chỉ lặp lại một điệp khúc của một bản dân ca VN, rất phổ thông, rất hùng tráng và rất hợp lòng dân? Bản dân ca này đã có một thời 500 ngàn quân nhân Hoa Kỳ cùng với hàng vạn binh sĩ của nhiều quốc gia khác đổ bộ vào VN, để hát chung với quân dân miền Nam cho toàn khắp thế giới nghe: "Đả đảo Đảng Cộng Sản Việt Nam!"
Tiến sĩ Trần An Bài