Friday, May 8, 2009

Nguyễn Chí Thiện: Tự Do Ngôn Luận là linh hồn mọi thứ Tự Do

Diễn Đàn PALTALK, search "8406"

Mỗi Chủ Nhật từ 7:00—9:00 giờ tối miền Tây Hoa Kỳ   

        

 

Thi sĩ Nguyễn Chí Thiện, tác giả hồi ký Hoả Lò và tập thơ Tiếng Vọng Từ Đáy Vực, với khoảng 700 bài thơ nổi danh viết từ nhà tù cộng sản tàn bạo giam cầm ông suốt 27 năm. Thơ ông được dịch ra nhiều thứ tiếng.

 

Tự Do Ngôn Luận

là Linh Hồn của Mọi Thứ Tự Do

                                                     

                                                                      Thi sĩ Nguyễn Chí Thiện

 

Hôm nay tôi xin trình bày một đề tài rất là quen thuộc và cũng rất là quan trọng, đó là vấn đề Tự Do Ngôn Luận. Sự thực, thì quyền tự do ngôn luận từ lâu lắm rồi, hằng bao nhiêu thế kỷ trước, cổ nhân đánh giá nó rất quan trọng, có thể nói là quan trọng bậc nhất. Tôi nêu thí dụ: văn hào triết gia Pháp Voltaire thế kỷ 18 nói rằng "Tự Do Ngôn Luận là linh hồn của mọi thứ Tự Do". Tại sao mà nó lại quan trọng như vậy ?

 

Một xã hội mà không có tự do ngôn luận, thì không có văn hóa, không có văn học nghệ thuật! Mà văn hoá văn học nghệ thuật là linh hồn của một dân tộc. Không có những cái đó, thì dân tộc không có hồn. Thí dụ nước Việt Nam chúng ta bây giờ không có Truyện Kiều, không có Chinh Phụ Ngâm, không có Cung Oán Ngâm Khúc, không có Hồ Xuân Hương, không có Tú Xương, không có Yên Đổ vân vân. Thì Đất Nước chúng ta là cái nước gì ? Không còn gì là văn hiến nữa. Cho nên Tự Do là cực kỳ quan trọng!

 

Dưới chế độ độc tài cộng sản, từ khi Hồ chí minh chiếm được toàn bộ miền Bắc vào năm 1954, thì quyền tự do ngôn luận ở miền Bắc coi như bị mất hoàn toàn. Sau năm 1985, lại đến lượt miền Nam mất hoàn toàn. Thì chúng tôi phải phân tích cái này, vì tôi là người sống dưới chế độ cộng sản nhiều, cho nên tôi thấy một điều là tại sao cộng sản lại sợ Tiếng Nói như vậy ?

 

Chúng ta phân tích thấy như vầy: cộng sản sống bằng lừa bịp, sống bằng giả dối, bằng che đậy bưng bít. Một mặt nữa là sống bằng bạo lực. Bạo lực không thể nào đứng một mình được. Để thanh minh cho bạo lực đó, để tô vẽ cho bạo lực đó, thì phải có sự dối trá. Dối trá ở đây nó là tuyên truyền. Mà muốn dối trá lừa bịp được, thì phải bóp chết những tiếng nói trung thực. Nghĩa là bóp chết Tự Do Ngôn Luận ! Chính vì vậy, chế độ cộng sản coi Tự Do Ngôn Luận là quan trọng hàng đầu! Nó còn coi trọng hơn là ngân hàng! Khi nó về tiếp thu Hà Nội, thì việc đầu tiên là nó phải kiểm soát tự do ngôn luận. Các báo chí thuộc vào tay Đảng ngay lập tức. Tôi nhớ hồi năm 1954 khi nó mới vào Hà Nội, thì lập tức vài tờ báo tư nhân còn sót lại như Tia Sáng trên danh nghĩa là vẫn còn, nhưng thực tế là bị cài người của Đảng vào, để chỉ huy tờ báo đó. Vì nó coi tự do ngôn luận quá quan trọng.

 

Cộng Sản sợ hãi Tự Do Ngôn Luận

 

Về luân lý, chủ nghĩa cộng sản nó nói rằng mọi hành động con người đều xuất phát từ tư tưởng. Cho nên đấy là công tác Tư Tưởng chúng nó coi như hàng đầu. Tư tưởng cộng sản là cái gì? Là nhồi sọ, là tuyên truyền những cái không đúng với Sự Thật, đề cao "công đức" của Đảng.

 

Mọi tư tưởng đều phát xuất từ hành động. Muốn cho con người có thể lao vào chỗ chết, muốn cho con người phải tôn thờ lãnh tụ, muốn có con người phải "con tố bố vợ tố chồng", thì cái tư tưởng đó phải gieo vào đầu con người, thì nó mới xuất phát thành hành động. Mà muốn nó xuất phát từ hành động, thì phải đi qua cái cầu ngôn ngữ. Thế cho nên cộng sản nó coi mặt trận Tư Tưởng là mặt trận hàng đầu. Vì vậy ngôn luận là cái thứ cấm kỵ hàng đầu của cộng sản. Đó là cái suy nghĩ đầu tiên mà nó phải chiến đấu.

 

Tôi xin nêu một thí dụ: Chưa bao giờ có thời đại nào trong lịch sử mà có thể nói là quyền Tự Do Ngôn Luận của con người bị chà đạp đến cái mức như ở dưới chế độ cộng sản! Tôi nói có bằng cớ: một lời than thở với nhau thôi, bạn bè ngồi than thở về cảnh khổ đói thiếu ăn, chưa động đến chính quyền đâu nhé, thì có người báo cáo. Thế là đã đủ đi tù. Mà đi tù đây là đi tù không xét xử, theo lệnh "tập trung cải tạo". Tiếng thở lời than đem họa vào thân người ta! Tôi ở trong tù, tôi chứng kiến không biết bao nhiêu là cảnh đó! Bao nhiêu là con người bị như vậy.

 

Một thí dụ điển hình: Tôi có ông bạn ở Hải Phòng, năm 1958 ông đi tù với tôi. Lúc tôi vào tù Hải Phòng năm 1960, thì ông ta bị bắt vào 1958. Thế tội ông ta là gì? Tội duy nhất là vì ông nghèo khổ quá, rồi có họ hàng bên Pháp bấy giờ có tiền, thì ông viết một phong thư gởi sang Pháp. Viết phong thư đó cũng không dám nói là mình nghèo, vì nói nghèo là bôi xấu chế độ. Cái đó dễ đi tù vì cộng sản nó có cớ rồi. Thế thì ông phải viết bóng gió rằng bây giờ gia đình chúng tôi ở trong nhà có giồng cây mồng tơi, đàng sau sân thì có một cây mướp. Nói như vậy để tả khổ đấy! Vì tục ngữ Việt Nam có câu "nghèo rớt mồng tơi, nghèo xác xơ mướp" đấy!

 

Thế là, vì cộng sản nó sợ tự do ngôn luận, sợ tiếng nói lọt ra ngoài, nên tất cả các thư từ nó kiểm soát hết. Thì cái thư của ông bạn tôi viết cũng gây tội đó. Nói là bạn, chớ ông hơn tôi đến 20 tuổi. Bạn tù thôi. Nó mang cái thơ đó như là một bằng chứng nói xấu chế độ đây! Là đem ra tòa! Và xử ông ta 5 năm tù! Trên thực tế là ông ta phải ở đến trên 10 năm mới được về! Cộng sản nó sợ tiếng nói đến mức như thế !

 

Thí dụ thứ hai: có một anh thanh niên chỉ hơn tôi vài tuổi thôi. Năm ấy là 1960 ở Hải Phòng. Anh ấy xuống tàu ở cảng Hải Phòng, anh ấy trốn. Anh này học hành chỉ khoảng lớp 3 thôi. Người Hoa, đẻ ở Việt Nam, nói tiếng Việt được. Cộng sản phát hiện ra là thiếu người, nó khám Tầu Tây Đức, nó giỡ tất cả hàng hoá đã chất xong, mang lên bờ. Sau khi bắt anh ta rồi, thì nó lại giỡ hàng hoá xếp lại vào tầu. Tàu đó bị lỡ hẹn, quá giờ, bị phạt quá giờ ở cảng đó. Tiền phạt chi tiêu nặng đến mức, tính ra vàng, là khoảng độ 200 cây vàng. 200 cây vàng để bắt lại một người học lớp 3 lớp 4 và bỏ tù người đó! Nó sợ cái anh đó bỏ trốn được vào Nam, nói cho đồng bào trong Nam biết cái cảnh khổ ở ngoài Bắc là cỡ nào. Nó phải ngăn chặn đến cái mức như vậy! Nó sợ tiếng nói đến như thế !

 

Cộng Sản bóp chết Ngôn Luận và Văn Hóa

 

Chúng ta so sánh với các thời đại phong kiến, thời đại mà con người ta chưa  ý thức về Tự Do, dân chủ nhân quyền chưa có đâu. Như các thời vua chúa, khắc nghiệt lắm. Nhưng về tự do ngôn luận thì rộng mở hơn rất nhiều, so với dưới thời cộng sản. Chính vì có sự rộng mở như vậy, nên chúng ta còn có những tác phẩm như Kiều, Cung Oán Ngâm Khúc, Chinh Phụ Ngâm, thơ Hồ Xuân Hương, Thơ Tú Xương... Nếu khắc nghiệt như cộng sản, thì tất cả nền văn hóa đó bị xoá sạch. Tôi thí dụ Nguyễn Du, truyện Kiều có những câu ca ngợi Từ Hải là người làm loạn chống lại Triều Đình. Như lúc Kiều nói với Từ Hải "Tấn Dương được thấy mây rồng có phen", tức là mong cho Từ Hải sau này được lên ngôi như Đường Cao Tổ lên ngôi, lên làm vua. Đó là ca ngợi tên phản loạn phải không?

 

Thế rồi lại cho Từ Hải nói "chọc trời khuấy nước mặc dầu, dọc ngang nào biết trên đầu có ai", nghĩa là không coi Vua ra cái gì cả. Thế mà từ Gia Long đến Minh Mạng Thiệu Trị vân vân có làm gì Nguyễn Du đâu? Đến thời vua Tự Đức là người rất yêu Truyện Kiều. Thì ông Vua Tự Đức có làm mấy câu thơ "mê gì mê đánh tổ tôm, mê ngựa Hậu bổ, mê Nôm Thúy Kiều". Khi Vua Tự Đức đọc tới câu "dọc ngang nào biết trên đầu có ai" thì vua Tự Đức ném cuốn sách xuống nói "nếu Nguyễn Du còn sống thì sẽ nọc ra đánh cho mấy chục roi". Ông có nói như thế, dù chính ông ta là người rất mê Kiều, rất thích đọc Kiều, mà còn lẫy Kiều nữa! Rồi làm một cuốn Kiều khác, đổi cái câu đó đi! Thì thời vua chúa phong kiến mà còn dễ dàng như vậy.

 

Thí dụ bà Hồ Xuân Hương. Bà chỉ là một phụ nữ làm thơ thôi. Sự thực thì vua Lê chúa Trịnh

có trêu ghẹo gì bà ta đâu, phải không? Thế mà bà ta cũng nói xỏ xiên, nói chẳng ra sao cả! ...."hiền nhân quân tử ai mà chẳng, mỏi gối chồn chân vẫn muốn trèo"....Chửi cả các các bậc nho học quan lại thời xưa. Bà ấy nói thế mà vẫn đi du lịch đây đó ung dung, chẳng ai đụng gì đến bà ấy cả.

 

Ông Tú Xương làm bài thơ chúc Tết, chắc nhiều bạn đọc còn nhớ, thời vua Thành Thái rất chống Pháp, ông vua tốt đấy, sau này bị Pháp nó đày đi đảo Réunion. Ông chúc thế này "Chúc sao cho hết cả trên đời, Vua quan, sĩ, thứ người trong nước, sao được cho ra cái giống người". ...Ý nói rằng mấy ông kia chỉ toàn là giống vật phải không? Thế mà ông Tú Xương

vẫn sống ung dung diệu kỳ ở bên bờ sông Vị, không ai đụng tới ông ta cả.

 

Đến Cung Oán Ngâm Khúc, vấn đề cung nữ là quy chế của Triều Đình. Thế mà ông Ôn Như Hầu dám kêu gọi "Bực mình muốn đạp tiêu phòng mà ra!" , dọa phá cung. Thế mà chẳng ai cấm đoán cả. Ông Tam Nguyên Yên Đổ nói  "vua chèo còn chẳng ra chi, Quan chèo chi nữa khác chi thằng hề". ...Mà ông chẳng ra sao cả.

 

Tự Do Ngôn Luận làm sáng lên Sự Thật

 

Đến thời cộng sản thì sao? Hãy nói tình cảnh nhà văn trong thời cộng sản. Thí dụ, ông Trần Dân thời Nhân Văn Giai Phẩm có làm một bài thơ có câu "xưa nay người thiếu tự tin người", dùng chữ "người" , thế là ông bị đánh vì chữ "người" này chỉ được dùng để chỉ hồ chí minh thôi ! Thế mà đây ông dám nói người thiếu tin tưởng ở người ấy mà, dám đụng đến lãnh tụ. Cuộc đời ông Trần Dần ra sao, các bạn đều biết rõ.

 

Ông Nguyễn Bính làm báo Trăm Hoa, ông ở gần nhà tôi, cách nhà tôi độ trăm thước thôi. Ông ra một đôi câu đối thế này: "Diêm Thống Nhất giá không thống nhất" . Hồi đó có diêm "Thống nhất", mậu dịch bán một giá, chợ đen bán một giá. Có người đối lại một câu rất hay "báo Trăm Hoa bài chẳng trăm hoa". Hai câu đối này đăng trên báo Bách Khoa. Thế là Phạm văn Đồng hầm lên ! "Diêm thống nhất giá không thống nhất" dám đánh vào nền kinh tế quốc doanh. Thế là Nguyễn Bính phải đóng cửa tờ Trăm Hoa.

 

Trên thực tế như vậy thì mình thấy chính sách kềm kẹp của cộng sản nó ghê gớm lắm. Con người ta không được ăn được nói. Tất cả, nó muốn con người ta trở thành con người máy mê muội. Thế vì vậy cho nên, suốt quảng đời của bao nhiêu nhà văn nhà thơ sống dưới chế độ cộng sản thì coi như là phí đời, vì toàn làm thơ dối, viết văn dối, viết báo dối, nghiên cứu cũng dối nữa. Thế cho nên gần đây, những người đó khi sắp mất đi, khi xã hội đổi mới rồi, chỉ dám than thở một tí thôi.

 

Chế Lan Viên trước khi chết, cũng nhận tội là mình đã không nói Sự Thật, giết chết sự thật, dù những cái không có tội gì cả, những cái vô thưởng vô phạt, những cái tình cảm thiên nhiên, cũng bị giết mất. Ông Nguyễn Khải vừa rồi "Đi Tìm Cái Tôi Đã Mất" , ổng mới chết, thì cũng nói rằng sống trong một chế độ mà hoàn toàn bị kềm kẹp như vậy, thì những tác phẩm dù được giải thưởng Lenin Stalin mà ông ta có giải thưởng Hồ chí minh nữa, sau này cũng chẳng ai đọc cả, là vì toàn những thứ giả dối. Chính những người đảng viên từng một thời oanh liệt, ai làm văn nghệ trong nước khi chết cũng phải thú nhận như thế. Thì ta thấy tình hình tự do ngôn luận ở chế độ cộng sản nó khủng khiếp đến như vậy!

 

Trong một chế độ như thế, tất nhiên văn hóa không có. Ông Trostky bạn Lenin có nói rõ là dưới một chế độ chuyên chế cộng sản, thì không có một nền văn hóa văn nghệ nào có thể nảy nở được, trong cái bộ máy bằng thép như vậy. Kết quả, phải nói cộng sản nó thành công. Cho đến ngày hôm nay, trong nước vẫn chưa có Tự Do Ngôn Luận. Không một tờ báo tư nhân nào cả. Những quyển sách viết cũng thường thôi, như Chuyện Kể Năm 2000,  Đi Tìm Sự Thật của Đào Duy Anh vv, tất cả những sách vở khác đều phải lén lút đưa ra ngoại quốc để mà in. Trong nước nó có cho in đâu. Nếu in ra rồi thì nó tịch thu, thành giấy vụn.

 

Văn hoá văn nghệ mà như thế thì làm sao mà sống nổi ! Chính cộng sản tự nói là "cởi trói văn nghệ" năm 1986-87, Nguyễn văn Linh có nói như vậy. Thì có "trói" thì mới cởi phải không? Văn hóa văn nghệ là linh hồn của dân tộc. Ai cho phép Đảng trói nó lại mà nó phải được cởi ? Thực tế nó có cởi không? Thực tế là nới lỏng một tí thôi! Rồi lại trói chặt lại như thường, cho đến ngày hôm nay. Đó là những dấu hiệu cụ thể.

 

Kết quả của sự bưng bít Tự Do Ngôn Luận, là nó tạo ra một tầng lớp dân chúng mù mịt tối tăm! Tôi xin nêu thí dụ. Cho đến ngày hôm nay, không thiếu gì những người trong nước tin tưởng rằng hồ chí minh là một ông thánh, hồ chí minh là người yêu nước, là người quốc gia, là người có công với dân tộc. Trong nước hiện bây giờ cộng sản vẫn còn đang rầm rộ học tập "tư tưởng và đạo đức của hồ chí minh". Vì sao? Vì đa số đã bị tuyên truyền. Miền bắc thì từ 50,60 năm rồi. Ở miền Nam thì cũng hơn 30 năm nay rồi. Cho nên họ không hiểu rõ cuộc đời thật caủ hồ chí minh, tội ác mà hcm và Đảng CS phạm phải đối với dân tộc.

 

Lớp thanh niên bây giờ, ở miền Nam tuổi 40 mà chưa biết gì. Thậm chí ở miền Bắc ở tuổi 60,70 vẫn chưa biết gì! Chưa biết gì tức là còn ngủ cả. Chính vì Ngôn Luận có tác dụng bảo vệ chính quyền như vậy, cấm nó, cấm ngôn luận là cấm cái cầu giao thông từ tư tưởng sang hành động! Thí dụ như bây giờ chúng ta có một tư tưởng, nếu bây giờ chúng ta biết một sự thật, muốn cho mọi người cùng biết để mà phản đối, thì chúng ta phải có cái cầu ngôn ngữ, thì mới dẫn sang hành động được, phải không? Thế nhưng cái cầu ngôn ngữ bị chặt rồi!

 

Tư tưởng nằm trong đó, nếu người nào có, mà không phát huy phát triển được. Ngày hôm nay tình trạng Đất Nước là như vậy. Xem phim chúng ta thấy, ở bên Triều Tiên Bắc Hàn đó, ngày hôm nay không thiếu gì những người sì sụp lạy trước bức tượng Kim Nhật Thành, rồi quỳ xuống trước tượng Kim Chính Nhất là cái thằng điên bên Bắc hàn bây giờ đó ! Bên Cuba cũng thế thôi, không biết bao nhiêu người còn thán phục Fidel Castro. Bên Trung Quốc đấy, Mao trach đông vẫn được đề cao như thường ! Tượng, xác vẫn nằm ở Thiên An Môn.

 

Tự Do Ngôn Luận giải phóng Liên Sô và Đông Âu

 

Thì chúng ta thấy đau khổ là vì Tự Do Ngôn Luận quan trọng như vậy. CS nó sống được là vì nó bịt miệng dân. Khi mà có tự do ngôn luận thì sẽ là một sự bùng phá rất là lớn! Ta ví sự bưng bít độc tài nó giống như là bóng đêm, làm cho con người ta tăm tối không biết gì cả. Mê muội! Thế nhưng mà Tự Do là ánh sáng! Khi mà có Tự Do Ngôn Luận được rồi, thì Sự Thật nó chiếu lên, xua tất cả bóng đêm ngay lập tức!

 

Chúng ta đã thấy, đã chứng kiến bên Liên Sô và Đông Âu, Lenin được tôn thờ như thế nào, các lãnh tự đông Âu cũng vậy. Nhưng đến khi mà ông Gorbachev thi hành chính sách glassnost là công khai và perestroika, là cải tổ, được ăn nói tự do một chút, thì tất cả giới trí thức hưởng ứng. Tất cả nhà văn hưởng ứng thành phong trào! Không kìm lại được nữa!

 

Thì với cái luồng ánh sáng Tự Do như vậy, bao nhiêu tội ác của cộng sản Liên Sô bị kể ra hết. Kể cả tội ác của Lenin, Stalin. Thế thì lập tức tượng Lenin bị quật xuống ngã! Bao nhiêu người đứng lên đòi quyền sống ! Đòi lấy quyền Tự Do ! Và một chế độ hùng mạnh như Liên Sô và khối xã hội chủ nghĩa Đông Âu sụp đổ mà chúng ta thấy một cách tinh thông, không đổ máu! Hầu như không đổ máu.

 

Chúng ta thấy được sức mạnh của Tự Do Ngôn Luận quan trọng như thế nào! Chính vì vậy, cho tới ngày hôm nay, Đảng vẫn còn bóp chết Tự Do Ngôn Luận! Đừng có bao giờ mong nó cho làm đơn xin ra báo, làm đơn xin cái nọ cái kia! Không bao giờ có thể được cả.

 

Chính vì vậy cho nên Khối 8406 của Cha Lý Cha Lợi mới phải ra tờ báo Tự Do Ngôn Luận http://tudongonluan.atspace.com. Nhưng mà một nước hơn 80 triệu dân, mà báo TDNL có số lượng phát hành còn nhỏ. Nghe nói đâu khoảng chục ngàn số, mà lén lút phân phát. Chưa thành sức mạnh. Mà chỉ có một tờ thôi. Mà lượng phát hành cũng ít. Thì chúng ta ở trong nước bây giờ, là những người chiến sĩ đấu tranh trong nước là phải sử dụng bằng mọi phuong tiện, để đòi Tự Do Ngôn Luận !

 

Làm thế nào phải có nhiều tờ báo Tự Do Ngôn Luận khác, lan tràn khắp nơi! Không xin phép, cứ làm, phải không nào! Bắt người nọ người kia kế tiếp làm. Bao giờ cuộc đấu tranh phải có sự hy sinh! Phải có tù đày, phải có gian khổ! Nhiệm vụ của những người trong nước, của những chiến sĩ trong nước, là PHẢI GIÀNH LẤY QUYỀN TỰ DO NGÔN LUẬN, là nhiệm vụ đầu tiên! Có tự do ngôn luận rồi thì sẽ có tự do hội họp, có tự do tôn giáo. Sẽ có tất cả mọi thứ!

 

Chính vì thế, chúng tôi ở ngoài này luôn luôn lúc nào cũng YỂM TRỢ HẾT LÒNG NHỮNG TIẾNG NÓI Ở TRONG NƯỚC. Những tiếng nói đơn lẻ cất lên, còn mong manh lắm, nhưng chúng ta phải yểm trợ, phải nuôi dưỡng! Nó mong manh, nó nhỏ bé, nó như là một tia lửa thôi, nhưng cái tia lửa đó khi gặp gió gặp thời cơ thì có thể bùng to thành đám cháy lớn mà không dập tắt nổi! Sẽ thiêu cháy nền độc tài cộng sản đang đè nặng lên dân tộc Việt Nam hằng bao nhiêu năm nay! Đây thât sự là điều mong ước của chúng tôi.

 

Tự Do Ngôn Luận phơi bày tội ác Hồ Chí Minh

 

Chúng tôi thấy Tự Do Ngôn Luận vô cùng quan trọng! Tôi thí dụ thế này: cuộc đời hồ chí minh nếu bây giờ mọi người cùng biết ông ta không phải là con người thần thánh, không phải con người lương thiện, như những người khác nói, ngoài những cái tội đối với dân tộc.

 

Ông ta giết hại bao nhiêu người trong Cải Cách Ruộng Đất, đã ra sắc luật cải tạo hồi năm 1961, khiến hàng bao nhiêu trăm ngàn người chết trong trại tù. Rồi gây chiến ở miền Nam,  làm biết bao nhiêu triệu người chết, cả xã hội miền Bắc đói khổ! Cả một nền văn hóa bị vùi dập như vậy! Khiến Việt Nam lạc hậu so với những nước bên cạnh, hàng nữa thế kỷ. Không nói so với những nước văn minh đâu nhé. So ngay với Thái Lan, Mã Lai, Phi Luật Tân, những nước chung quanh thôi, thì đã lạc hậu quá nhiều rồi.

 

Thủ phạm xuống tay chính là hồ chí minh.  Riêng cái việc giết gần 200,000 địa chủ, chết trong tù, chết vì bị xử bắn. Con số đưa ra bởi cộng sản là 172,000 người đó! Chỉ riêng cái tội đó thôi, thì HCM đã là tội đồ của dân tộc rồi! HCM đã can tội diệt chủng, can tội giết người tập thể như vậy mà! Nếu có toà án quốc tế đem hcm ra xử, riêng cái tội đó thôi, không bàn gì khác cả, thì ông ta đã phải nhận án tử hình, như là Saddam Hussein bị treo cổ. Chúng ta phải thấy như thế mới được !

 

Chưa nói đến chuyện đời tư của ông ta ! Có những cái nó vô nhân vô nghĩa, tán tận lương tâm. Ông ta yêu đương lăng nhăng không nói, dấu diếm bưng bít không nói. Nhưng riêng cái việc ông ta nỡ cho tay sai là Trần quốc Hoàn bộ trưởng công ang giết cô Nông Thị Xuân. Chứng cớ rành rành đấy, ảnh cô Nông Thị Xuân còn đây này. Ảnh thằng con trai của Nguyễn Tất Thành đó, chụp cùng với Vũ Kỳ thư ký hcm, sờ sờ như vậy.

 

Những tội ác ấy, nếu vạch ra cho toàn thể nhân dân Việt Nam, thì liệu còn có ai học tư tưởng hồ chí minh nữa không ? Liệu còn có ai ôm hồ chí minh nữa không ? Liệu còn ai cho phép nó để cái lăng hồ chí minh ở giữa Hà Nội nữa không ? Thế cho nên Tự Do Ngôn Luận quan trọng như vậy! Chính vì quan trọng vậy, nên cộng sản Việt Nam không bao giờ cho chúng ta tự do ngôn luận cả ! Mà chúng ta phải giành lấy cái quyền đó ! Từng bước từng bước một, giành lấy quyền Tự Do Ngôn Luận.

 

Tự Do Ngôn Luận gây nên sự bùng phá rất lớn!

 

Khi mà chúng ta giành được quyền Tự Do Ngôn Luận rồi, thì chỉ trong một thời gian ngắn thôi, tôi đã nói, như ÁNH SÁNG vậy. Độc tài như là bóng đêm vậy. Thì bóng đêm sẽ tan! Và dân tộc chúng ta sẽ có ngày lấy lại được tất cả những QUYỀN LÀM NGƯỜI. Lấy lại quyền dân chủ! Lấy lại quyền bỏ phiếu chọn những người xứng đáng để lãnh đạo Đất Nước, đưa Đất Nước đi lên! Nhanh ngày nào, hay ngày ấy! Vì càng chậm bao nhiêu thì nước Việt Nam mình càng lún sâu bấy nhiêu thôi !

 

Tôi xin thí dụ. Một Đất Nước mà bây giờ thành ra của cái bọn Mafia, bọn gian đảng, không lo gì đến nhân dân cả ! Tưởng tượng các thành phố Hải Phòng, Sàigon, Hà Nội vv là những thành phố mà Tây nó xây cả thế kỷ nay rồi. Lúc họ xây, chỉ xây cho số lượng 100,000 dân thôi, cho nên hệ thống cống rãnh chỉ chứa cho 100,000 dân thôi. Bây giờ Hà Nội 4,5 triệu dân phải không ? Mà Saigon cũng vậy! Họ chỉ xây cho mấy trăm ngàn dân thôi, bây giờ nó lớn đến như thế ! Những ao hồ chung quanh nó tự do vất đi, để tụi nó xây nhà xây cửa kiếm tiền. Thành ra cứ động mưa một tí thôi, thì nước lên đến đầu gối, bẩn thỉu vô chừng ! Cứ mưa là lụt!

 

Mà bao nhiêu tiền đồng bào gửi về ! Bao nhiêu lợi tức xuất khẩu gạo lúa, dầu hoả, hải sản thu về không biết bao nhiêu ! Quốc tế viện trợ! Họ thu vét hết! Một Đất Nước như vậy thì làm sao ? Hải Phòng Sàigòn Hà Nội là bộ mặt của Đất Nước như vậy đấy! Cho nên kết luận:  một chính quyền như vậy không thể chấp nhận được!

 

Ngày hôm nay là thế kỷ thứ 21 rồi, thế mà một người cất tiếng nói bình thường thôi, như chị Luật sư Lê Thị Công Nhân, Luật sư Nguyễn văn Đài, Cha Lý, có làm cái gì đâu ? Chỉ đòi hỏi những quyền cơ bản của con người thôi! Những quyền cơ bản của con người mà hầu như toàn thế giới được hưởng rồi! Thế mà bị bỏ tù ra bỏ tù vào ! Còn biết bao nhiêu người mà thế giới không biết đến họ vô danh, mà nó ngấm ngầm nó gian ác sát hại người ta. Những người ngồi biểu tình ở Thái Bình Xuân Lộc.

 

Cho nên chúng ta có trách nhiệm phát huy Tự Do Ngôn Luận ở trong nước.

Những việc này thì các nhà chính trị ở trong nước phải làm! Những chiến sĩ đấu tranh dân chủ trong nước phải làm! Và chúng ta ở hải ngoại phải tích cực đóng góp, tích cực yểm trợ. Đây là ý kiến của tôi như vậy. Tôi mong rằng, với sự khai phá của Internet, của sự giao lưu ở thế giới bây giờ thì cái ngày phá vỡ bức tường ngăn chận Tự Do Ngôn Luận sẽ không xa nữa.

Cám ơn các bạn đã lắng nghe.

 

Nguyễn Chí Thiện

Hoa Kỳ ngày 10-7-2008

(bấm nghe âm thanh)

http://audio.freevietnews.com/20080710_nguyenchithien.m3u

 

KÍNH NHỜ PHỔ BIẾN TẠI VIỆT NAM

http://audiofreeviet.blogspot.com